top of page

Đương Chu, Rơi, 07/2016

ghpham1210

Kính thưa Thầy và Cô, thay vì viết về cảm nghĩ của lớp học phụ tá giảng huấn vừa qua . Em xin vắn tắt vài dòng về cảm nghĩ của một cơ duyên.


Rơi


Tôi rơi vào cái nôi của pháp môn như định mệnh, không có một dự báo, không có sự chuẩn bị nào cho con đường tâm linh, như nhiều người khác đã đi tìm, đã sẵn sàng cho con đường không có điểm cuối.

Tôi rơi vào cái nôi của pháp môn với đủ đầy bản ngã của con người đời thường, của phàm nhân trên thế gian, trong cuộc sống này.

Ngày đầu tiên, khi Thầy đặt tay và khai mở luân xa, tôi đã vô cùng ngạc nhiên vì thấy ánh sáng chói lòa trong đầu, và một khối u nặng nề từ trên đầu chạy thẳng xuống chân thoát ra ngoài.

Tôi vẫn chưa biết là may mắn đã đến với mình, một cơ duyên khởi đầu cho con đường tâm linh đang chờ đón.

Khi lớp học Cấp 1 và 2 kết thúc, tôi vẫn không có sự chuẩn bị nào, vẫn ngu ngơ nghĩ rằng thực hành thiền định cho khỏe người, tốt tướng.

Theo lời dạy của Thầy Cô, tôi đã đến thiền đường đặt bệnh cho người và cho các anh chị em đồng môn, ở những ngày đầu, vì tò mò hơn là vì lòng thương người.

Ngày qua ngày tôi vẫn hăng say đặt bệnh và bắt đầu cảm thông nỗi đau của con người trong cuộc sống đời thường, nhưng vẫn không hiểu căn nguyên.

Tôi bắt đầu nghe pháp và những bài giảng của Thầy Cô, nghe trong lúc thiền định, nghe ở mọi nơi, nghe khi có cơ hội, nghe khi rảnh rỗi. Cho đên một ngày, tôi bỗng nhận ra luật nhân quả bao trùm vạn vật trên thế gian này, trong và ngoài vũ trụ.

Một tuần hoàn không có đầu và cuối.

Không, không từ vô tận

Nẩy mầm cõi hằng hà

Quả trái đất phình ra

Một trái không, vô tướng.


Tôi chợt nhận ra mình, cũng như mọi người, đã và đang lẫn quẩn trong cái vòng khắc nghiệt của luân hồi .

Tôi chợt nhận ra pháp môn là một cơ duyên, cái nôi pháp môn là nơi nuôi dưỡng đứa bé sơ sinh của tâm linh vừa thức tỉnh trong tôi.

Thầy và Cô đã đánh thức đứa trẻ tâm linh đang còn ngủ vùi trong tôi, trong cái nôi của pháp môn, đứa bé đã lớn dần qua những bài pháp, lớn dần từ những bài học ở thiền đường, qua những buồn phiền, khổ đau của nhân sinh.

Tôi chợt hiểu ra thời kỳ mạt pháp mà Thầy và Cô đã nhiều lần nhắc nhở và nguyên do mà Thầy và Cô khuyến khích, đốc thúc môn sinh phải rốt ráo tu hành.


Trái đất luân vũ nghìn năm

Đánh rơi lần những điều lành tư trang

Đánh rơi cả cái yên bình

Bây giờ luân vũ điêu linh cùng người


Trái đất đã và đang rơi từng giây, phút, nhân loại trong bể trầm luân, sẽ rơi đến bao giờ, mãi đến chốn nào ?

Nỗi lòng của Thầy Cô, sự lo lắng và lòng yêu thương của Thầy Cô cho môn sinh, cho nhân loại là như thế .

Nhận thức được điều này, tôi đã mỗi ngày một cố gắng hơn trong việc hành pháp, phát triển thiền đường để không phụ lòng của Thầy và Cô.

Trong tôi, tâm nguyện phát triển pháp môn luôn thôi thúc, mong mỗi ngày sẽ làm được nhiều hơn .

Duyên lành một lần nữa đã đến với tôi, khi Thầy và Cô chấp thuận cho tôi được học khóa tu nghiệp phụ tá giảng huấn.

Tâm trạng nôn nao, âu lo chợt tan biến khi tôi đến Seatlle của những rừng cây xanh yên bình, thân thiện và hiền lành.

Seatte ký ức không quên của ấm áp thương yêu, khi nhớ về tấm lòng của môn sinh thiền đường đã chăm sóc ân cần, chu đáo trong vòng tay mở rộng, cho tất cả mọi người trong những ngày tu học, dự lễ sinh nhật vừa qua.

Seatte đã để lại dấu ấn không phai trong tôi với những kỷ niệm của những ngày tu học, họp mặt cùng môn sinh và giảng huấn từ mọi nơi.

Seattle nơi khởi đầu của những duyên lành cho nhân loại, nơi Thầy và Cô bắt đầu cuộc hành trình với mục đích thiêng liêng cao cả của pháp môn. Đồng thời, cũng là nơi bắt đầu một nhiệm vụ mới trong hành trình tâm linh của tôi và các phụ tá giảng huấn trong lớp tu học vừa qua.

Hồi tưởng lại, tôi đã gặp quá nhiều may mắn trong cuộc đời này.

Đứa bé tâm linh trong tôi đang chập chững từng bước đầu tiên, dưới sự dìu dắt trong tình yêu thương, đùm bọc của Thầy và Cô trên con đường tâm linh, đứa bé này sẽ mỗi ngày một trưởng thành và chắc chắn rằng sẽ hoàn thành trách nhiệm Thầy và Cô đã giao phó.

Trái đất đang rơi, nhưng tôi đang thăng hoa trong cái nôi của pháp môn Vi Diệu Pháp Hành Thiền.


Đương Chu 07/2016.

0 lượt xem

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Tú Hoa, Bàn Tay Từ Ái, Darwin

Mỗi người trong chúng ta ai cũng có lúc rơi vào vũng lầy đau khổ tuyệt vọng, hay bối rối hoang mang trước khúc quanh của cuộc đời, và tôi...

Bài Cảm Tưởng Của Jesse Veness

Vào tháng Giêng năm 2008, tôi đã bị một cơn đột quỵ nghiêm trọng. Lúc đó, một trong những bác sĩ đã nói rằng, tôi sẽ không thể đi lại hay...

bottom of page