Đối với tôi, việc đi Mỹ học Cấp 6, Cấp 7 chỉ hiện hữu trong chiêm bao. Thiết nghĩ ai theo học cũng có mong muốn được học đến nơi đến chốn, do đó khi được Thầy Cô Chưởng Môn cho tôi được học Cấp 6, rồi Cấp 7 và Lớp phụ tá Giảng Huấn Cấp 1&2, thì thật sự tâm trạng vừa mừng vừa lo, cảm xúc khi ấy không thể diễn tả hết bằng văn tự, lo vì không biết mình hoàn thành được công việc như kỳ vọng của Thầy Cô hay không.
Theo đường tu Vi Diệu Pháp Hành Thiền (VDPHT), càng học càng thấy rằng sự hiểu biết của mình còn quá ít, còn phải học rất nhiều từ Thầy Cô Chưởng Môn, nhị Vị Minh Sư của môn sinh VDPHT. Qua một chặng đường tu học, tôi thật sự thỏa mãn những mong muốn trong việc tu tập.
Hết Cấp 6, tôi học được 4 câu như sau:
Sức khỏe gọi người đến,
Đôi tay tự giải nghiệp.
Pháp Tổ giúp giải thoát,
Phụng sự Tổ điểm đạo.
Thấy như chưa đủ. Học tiếp hết Cấp 7. Pháp VDPHT mà tôi học được chỉ còn một chữ “CHỦ”. Tôi thật sự cảm thấy rất sung sướng và rất vui, bây giờ phải cố gắng học làm “CHỦ”, sau đó từ từ xóa CHỦ hoàn nguyên. Khó lắm lắm.
Chấm hết. Nộp bài ngắn quá thấy ngại, nên viết thêm phần sau để “câu bài”.
Trước một rừng núi kinh sách các loại, nhiều pháp tu để chọn lựa, tay cầm sách này trông sách nọ, “web” lướt trang này đến trang kia, tôi bị hoa mắt đang loay hoay mò mẫm một pháp tu thích hợp với căn cơ của mình thì cũng là lúc sức khỏe đang sa sút thấy rõ do tuổi đã bước sang ngũ tuần. Bệnh cao huyết áp vô căn đã khiến tôi té xe bị thương hai lần trong vòng 1 tháng đầu năm 2009, té do đột nhiên bị choáng khi đang chạy xe trên đường mà phản xạ tự nhiên là thắng gấp. Bác sĩ phán một câu “Cậu phải uống thuốc suốt đời, không được ngưng ngày nào”.
Đức Sư Tổ Dasira Narada là một nhà lập trình đại tài, biết chắc chắn tôi là con người thì không thể thoát khỏi phải có “bệnh” trong qui luật sinh lão bệnh tử của một kiếp người, nên đã dùng bài “chữa bệnh” để đón đầu “dụ” tôi vào Pháp Môn VDPHT.
Ngày đầu khóa học Cấp 1&2, sau khi được Thầy Chưởng Môn mở luân xa 6 & 7 xong, khi tôi cảm nhận được năng lượng thiên liêng lúc thiền định, thì lâng lâng ngây ngất lòng xúc động, tâm thầm ghi ơn pháp vi diệu. Thầy dạy: “80% bệnh là do nghiệp” và “Biết dừng nghiệp là chưa đủ, vì cho dù dừng tạo nghiệp nhưng nghiệp quá khứ vẫn còn, chỉ có công đức mới trả được nghiệp” và Tổ đã viết sẵn một đoạn “code” trong lúc lập trình: “Muốn lên Cấp 3, luân xa phải nối chuỗi, mà muốn luân xa nối chuỗi là phải đặt bệnh”.
Tổ đã giúp tôi tự giải quyết bệnh của mình, đồng thời ban tặng cho tôi đôi tay kỳ diệu, giao quyền không giận ai, có khả năng đặt bệnh cho tha nhân. Tổ không đặt ra giới luật cho môn sinh, nhưng đã “khéo” dẫn dắt tôi vào thiền đường đặt bệnh, phụng sự nhằm kiến tạo công đức để giải nghiệp cho chính mình, tự mang lại lợi ích cho chính bản thân, để luân xa được nối chuỗi với mong muốn học tiếp Cấp 3. Bệnh cao huyết áp của tôi đã hết và bỏ uống thuốc Amlodipin hồi nào không hay.
Học Cấp 3, tôi được khai mở thêm luân xa 8 & 9, được Tổ cho vay thêm phương tiện để chữa 2 trong 5 loại bệnh mà Cấp 1 & 2 chưa được phép đặt. Từ quá trình tới thiền đường đặt bệnh, “Tâm truyền tâm” giúp tôi cảm nhận sự hiện hữu rõ ràng của thế giới tâm linh. Mong muốn được Tổ giải mật câu hỏi: “Tôi từ đâu đến? Đến đây để làm gì?” tôi đã bị “lôi cuốn” bước chân vào ngưỡng cửa tâm linh Cấp 4.
Vào Cấp 4, luân xa 6, 7, 5, 4, 3, 2 được khai mở 90%, sau khi giải mật cơ tiến hóa, Tổ trao thêm phương tiện để giúp tôi tu học và hành pháp. Bài pháp ngắn gọn của Thầy Cô tưởng chừng như sao mà ít quá, nhưng khi đem ra thực hành mới vỡ lẽ tôi không làm được hoặc làm được thì lại chỉ chút chút, không thể trọn vẹn. Nhất pháp sanh vạn pháp. Ít mà hữu dụng hóa ra nhiều, nhiều mà nói suông cũng hoàn không.
Lục căn tiếp xúc lục trần, thấy cảnh chấp thật, khổ liền leo bám theo tôi như hình với bóng. Tiếp duyên đối cảnh là những bài học để rút tỉa kinh nghiệm. Những đợt sóng gió trong cuộc sống đời thường là những bài học thử thách, nhiều đến nỗi đôi lúc tôi phải ngồi khóc thầm, “Tổ ơi, sao mà nhiều bài thế, đủ rồi, để con nghỉ một tí, cho con trả bài từ từ”. Vi diệu thay! Tổ vừa dạy, vừa đánh lại vừa xoa, đúng lúc mình đau nhất, khó khăn nhất, bám tay Thầy Cô ráng ngượng đứng dậy, cố gắng giả vờ sống vui trong pháp Tổ, nỗ lực phụng sự thêm một chút, thì cũng là lúc dường như Tổ đang ban cho phần thưởng, mọi việc trở nên thuận lợi đến diệu kỳ! Vui giả hóa thật!
Rồi “lòng tham” muốn học thêm pháp như cơn nghiện khó chừa, tôi cứ như thế bị pháp Tổ “cuốn hút” vào vòng xoáy tiến tu. Thầy Cô dắt tôi lên Cấp 5 rồi đến Cấp 6. Cấp 5 được mở các luân xa phụ. Cấp 6 được khai mở phần khác ngoài thể xác. Những bài pháp xuất thế gian, đương niệm đương cơ, liên hoàn tiếp nối nhau liên kết xuyên suốt chặt chẽ của Thầy Cô từ cấp này sang cấp cao hơn, pháp tuy ngắn gọn nhưng thực tế và có kết quả, môn sinh được trang bị thêm phương tiện tương ứng cần thiết với cấp tu để tu tập. Thầy Cô dẫn dắt môn sinh từng bước một, từ phàm nhân dần dần tiến bước đến thánh nhân. Đúng như Thầy từng dạy: “Tu theo VDPHT, thì môn sinh tu đến đâu, biết đến đó, biết mình đang đứng ở vị trí nào”. Đến Cấp 6, tôi vẫn còn thắc mắc, thấy như còn thiếu thiếu, “Làm sao để giải thoát?”. Tuy bài làm của các cấp trước chưa nộp hết, nhưng tôi may mắn được Thầy Cô cho học tiếp.
Cấp 7, được khai mở thêm một phần khác nữa ngoài thể xác, là một cấp học đột phá rốt ráo, Thầy Cô Chưởng môn đã dạy cho môn sinh pháp bí truyền, cho biết con người còn nhiều cái khác ngoài cái xác, bài pháp là “ngón tay chỉ trăng” cho môn sinh thấy rõ con đường giải thoát và trao luôn chìa khóa mở cánh cửa giải thoát. Phần còn lại là công phu tu tập của chính bản thân mỗi môn sinh. Tâm theo trần cảnh, tâm điên loạn. Tâm ta là chủ, tâm thoát ngục.
Đến đây, thấy mặt trăng, vướng mắc của tôi được giải tỏa hoàn toàn. Tuy biết chắc chắn rằng, tôi còn phải đi đoạn đường nhiều kiếp nữa mới về đến quê mình, còn phải trả bài cũ đang nợ và chuẩn bị học tiếp bài mới sắp tới, nghịch duyên của mình do nghiệp quá khứ để lại tạo ra một rào cản lớn đang chờ phải bức phá, nhưng tin chắc rằng con đường đi VDPHT là đúng đắn thích hợp với bản thân, mọi người có thể vận dụng vào thực tiễn ngay trong cuộc sống đời thường để diệt khổ và giải thoát. Con đường phía trước đầy gian truân và cạm bẫy, còn nhiều bài khó sẽ khiến mình dễ dàng bị vấp ngã, nhưng tôi ghi nhớ “Đời con có Tổ có Cô Thầy” và nhớ lời Thầy dạy: “Các môn sinh phải biết nương tựa vào đạo lực của Thầy Cô để tu tiến”. Các môn sinh đang được Thầy Cô dẫn dắt, đùm bọc lẫn nhau cố gắng tu tập hầu kịp thời cùng chung bước lên chuyến bay cuối cùng của con tàu vũ trụ VDPHT do Thầy Cô lèo lái, để thoát khỏi lực hấp dẫn của Trái Đất, nhanh chóng bay về hòa nhập nhịp sống của Thượng Đế.
Biết quả là khó, mà hành lại khó gấp ngàn lần. Thật vậy. Sau khóa học phụ tá giảng huấn, trên đường cùng đi ăn sáng, có dịp nói chuyện với Cô, tôi bày tỏ: “Em biết rằng con đường phía trước sẽ rất khó khăn, em nghĩ không đi học mà sống như cũ thì sẽ rất sướng”0 Cô nói một cách nhỏ nhẹ: “Em nghĩ như thế mà là sướng à? Sướng gì?”. “Thế mà là sướng à?” như Thiên điển một phát trúng tim, là một bài pháp đương cơ, hàm chứa vô lượng nghĩa của một vị minh sư. Niệm khởi nghiệp sanh, tôi như chợt thức tỉnh, “đứng hình” lặng người vội tắt “niệm phàm”, nước mắt thầm chảy trong lòng. Cám ơn Thầy Cô Chưởng Môn, nhị vị ân sư của tôi, minh sư của môn sinh Pháp Môn VDPHT.
Thay lời kết, nhớ mãi huấn từ của Đệ Nhị Sư Tổ Narada Mahathera. Ngài dạy: “Phụng sự để trở nên hoàn toàn, hoàn toàn để phục vụ với từ bi”. Phụng sự năng chuyển hóa tâm thức. Phụng sự năng chuyển nghiệp. Phụng sự năng học hành. Phụng sự năng tập sự Bồ Tát đạo. Phụng sự cho tôi góp nhặt thêm vài điểm đạo, tăng phần hành trang cho hành trình tiến hóa trở về cội nguồn của mình. Tổ đã hứa: “Sợi tóc kia rơi rớt tận chân trời, ta nhặt lấy trả đủ về huynh đệ”.
TP. HCM, ngày 18 tháng 06 năm 2016
Môn sinh Đại Cảnh Tô
Thiền Đường Hồng Bàng