Bốn năm rồi tôi mới có dịp trở lại Seattle kể từ sau lớp cấp 6, tôi như một đứa con xa nhà lâu lắm nay mới được trở về gặp lại gia đình. Nơi đây cho tôi rất nhiều kỷ niệm. Nhớ những bỡ ngỡ của ngày đầu tiên bước chân vào học cấp 4, bây giờ đến lớp cấp 7 và lớp phụ tá Giảng Huấn. Khi đặt chân vào Thiền Đường một cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim tôi, đi dần lên tôi thấy bức tượng Tổ, nhìn nét hiền từ nhưng không kém phần uy nghi của Đức Sư Tổ đứng sững nơi đó như chào đón tất cả các con của Ngài trở về. Tôi cảm nhận được một không gian thiêng liêng ấm cúng bao trùm cả một khu vực của Thiền Đường. Mọi người chào đón một cách nồng nhiệt, săn sóc chúng tôi từng ly từng tí, các em ăn gì chưa? Có đói không? Một nhà bếp bày đầy những món ăn ngon lạ. Tất cả những anh chị em đã bỏ đầy tình yêu thương nồng nàn vào các món ăn, tuy mọi người bận tíu tít nhưng trên khuôn mặt tràn đầy niềm hân hoan, với nụ cười tươi luôn nở trên môi.
Hình ảnh của bé Vọng (con chị Bích Thủy) ngồi ở góc bàn nhìn mọi người qua lại. Một câu nói của bé làm tôi nhớ mãi: “ngồi đi cô, đứng chi mỏi chân”, cũng câu nói này bé đã mời Thầy Thuận ngồi, một lời mời rất chân thành, một tấm chân tình rất dễ thương không khách sáo màu mè. Tôi và Giảng Huấn Lisa có dịp giúp bệnh cho bé, khi xong bé đứng lên ôm lấy Giảng Huấn Lisa và nói một tràng tiếng Việt (khuôn mặt Giảng Huấn Lisa rất dịu dàng, gật đầu cùng với nụ cười thân thiện trên môi). Sau đó Giảng Huấn Lisa có hỏi tôi bé nói gì? Tôi trả lời bé cám ơn chúng ta vì đã giúp cho bé.
Một hình ảnh khác đã in sâu vào lòng tôi là đó anh chị Đông, Chánh. Trong lớp học tôi ngồi gần anh chị, thấy chị có cuốn sổ và cây viết trong tay, tôi nghĩ thầm: “chị Đông quả thật chu đáo biết ghi lại những gì Thầy Cô giảng dạy”. Tuy nhiên không phải như tôi đã nghĩ mà chị Đông đang ghi chép lại tất cả lời của Thầy Cô để anh Chánh đọc. Thật cảm động khi thấy hình ảnh này, nước mắt tôi muốn ứa ra. Sự hy sinh và đồng hành của anh chị trên con đường tu học làm tôi thấy mình thật là nhỏ bé.
Tôi có quá nhiều kỷ niệm không biết phải kể lại như thế nào? Một ngày đi chung với TĐ Boston, TĐ Ottawa anh em hàn huyên tâm sự, kể lại cho nhau nghe những trải nghiệm mà mình đã đi qua, chia sẻ, học hỏi ở nơi nhau rất nhiều. Lúc nào 3 Giảng Huấn (Johnson, Lisa, Phát) luôn luôn chăm sóc và ân cần với mọi người. Japanese Princess cái tên mới tôi đặt cho Irene nghe thật dễ thương, Hiền cũng là một kỷ niệm khó quên khi lần đầu gặp nhau ở California; Kim Hoàng một giọng hát mạnh mẽ của Boston bù lại Hồng Vân thì nhẹ nhàng và dịu dàng làm rung động lòng người khi em cất tiếng hát, bài ca "Tạ ơn Sư Tổ" dù được nghe nhiều lần nhưng luôn làm mọi người xúc động.
Giảng Huấn Lisa Cross đã nhìn thấy sự bồn chồn và lo lắng trên khuôn mặt tôi, bà ôm vai tôi với phong cách nhẹ nhàng và dịu dàng cùng với khuôn mặt hiền từ, bà giải thích cho tôi biết là không có gì phải lo lắng cả, bà nói: ”Phải suy nghĩ thật kỹ xem lại lòng mình là đang lo lắng hay đang thích thú và vui mừng khi được bước thêm một nấc thang trên con đường tâm linh”. Lời nói đó đã cho tôi sự tự tin khi bước vào lớp học ngày Chủ nhật. Thật cám ơn Giảng Huấn Lisa đã mang lại sự bình an trong tâm hồn tôi. Sự khuyến khích kín đáo và lặng lẽ của Giảng Huấn Lâm Thành như cho tôi thêm can đảm (bớt rung) khi đứng trước đám đông phát biểu (bị Giảng huấn Điệp bắt lên nói chuyện). Bên cạnh đó tôi đã được chia sẻ những kinh nghiệm thật là quý báu từ Giảng Huấn Tùng và Giảng Huấn Đây, để cho tôi chuẩn bị trên con đường thực hành Pháp Tổ. Một người nữa mà tôi phải nhắc đến đó là anh Giảng Huấn Điệp, anh đã nhắc nhở lại lời Tổ dạy làm tôi nhớ mãi: ”Sống thật, làm thật và nói thật”. Thêm một lời nhắn nhủ cho tôi và Nick: ”Bây giờ hai em hiểu mình nên phải làm gì?”. Tôi và Nick, hai chị em đã từng bị cá mập chê trên con đường vượt biên nên mới còn sống đến bây giờ. Câu nói ấy của anh làm tôi thức tỉnh và hiểu là mình cần phải làm gì cho cuộc đời này….
Một hình ảnh khác cũng tô đậm trong trí tôi, đó là nét hiền từ của Bà Nội, bà ngồi cười với tất cả mọi người qua lại như đang sống trong hạnh phúc với nhiều con cháu từ mọi nơi qui tụ về. Sự năng nổ và tài năng của Vân Anh và Anh Thư trong bất cứ tổ chức nào tôi đều thán phục, dù nét mệt mỏi nơi hai em, nhưng nụ cười luôn ở trên môi. Vòng tay tôi không đủ rộng và không đủ lớn để ôm lấy tất cả những tấm chân tình của các anh chị em như: Giảng Huấn Nguyên, chị Nho, anh Bảy, Kim Thủy (cám ơn người driver xinh đep dễ thương), chị Ba Hoàng sôi động, Julie, Nancy, Quang, Lan, Tuấn, Liên, chị Anh, anh Phước, chị Trâm, Dì Hảo, chị Bích Thủy, hai Ni Cô, chị Sáu, David, chị của Susan (xin lỗi vì không nhớ tên) và còn nhiều người nữa nhưng không nhớ hết để kể……Nhắc đến chị của Susan tôi không quên sự nhiệt tình và chu đáo của Giảng Huấn Susan, cộng với sự bền bỉ giúp bệnh của Giảng Huấn Norman, đúng là những hạnh nguyện của người tu. Cũng phải nói đến chị Thúy (TĐ Dixie), chị Mùi (TĐ London) và chị Liên (TĐ Dallas) là những người xã thân phụ với nhà bếp. Riêng anh chị Châu Liên, cũng như Tân và Phi Phi (TĐ San Francisco), chị Ngà (TĐ Milpitas), chị Nga (TĐ San Jose), Liêm, Đào, Thuận (TĐ Surrey), anh Hùng, chị Liên, chị Thu (TĐ Trà Vinh), anh Đương, Phượng (TĐ Sydney), chị Sally, chị Chung (TĐ Edmonton), chị Nga (TĐ Hawaii, giọng Huế nhẹ nhàng) tuy lần đầu tiếp xúc nhưng thâm tình rất sâu đậm.
Một hình ảnh khó quên trong ngày đại hội 20 năm là lúc Thầy lau nước mắt cho Cô khi Khoa Lưu cất tiếng hát trầm ấm, ngọt ngào: ”Tôi đã thấy giọt nước mắt Thầy, và tôi đã thấy dòng nước mắt Cô” trong nhạc phẩm NGƯỜI ĐÃ CHO TÔI của Giảng Huấn Nguyễn Lâm.
Sau hai tuần được sống trong vòng tay yêu thương của tình Thầy trò, huynh đệ, tôi hy vọng mỗi năm chúng ta sẽ được sống lại với những giây phút đầm ấm bên Tổ, bên Thầy Cô tại TĐ Trung Ương Anaheim, California.
Hãy đồng tâm hiệp lực như ý nghĩa của hai câu thơ trong bài thơ Chân Lý:
Tâm mưu cầu cho hạnh phúc đại đồng,
Tâm xây dựng cho mọi người chung hưởng.
Hãy vững tâm bền chí nắm chặt tay nhau và đồng hành cùng với Thầy Cô trên con đường phụng sự:
Phục vụ để trở nên hoàn toàn.
Hoàn toàn để phục vụ với từ bi.
Viết tại London, Canada ngày 20 tháng sáu năm 2016
Võ Thị Kiều Nhi