Vào đầu tháng 3, tôi và vợ tôi đã lên kế hoạch dành 2-3 tuần ở Mỹ để thăm viếng một số bà con và các thành phố ở phía nam nước Mỹ. Đó là một trong những chuyến đi mệt mỏi nhất do lịch trình bận rộn mà chỉ có tôi và anh trai, một luật sư ở Washington DC lái xe. Tôi đã không có thời gian để thiền như mọi ngày. Khi tình hình của Covid-19 trở nên nghiêm trọng, chúng tôi buộc phải trở về nhà, sau hai tuần lễ.
Trên chuyến bay trở về từ Washington DC, vào ngày thứ ba 18 tháng 3, tôi đã nhiễm phải Covid-19. Chàng trai ngồi trước mặt tôi ho rất nhiều. Sau một giờ rưỡi phi cơ chở chúng tôi đến phi trường Montreal. Các nhân viên hải quan Canada chào đón chúng tôi bằng cách cho chúng tôi một nhiệm vụ nghiêm ngặt là phải cách ly hoàn toàn ở nhà trong 2 tuần lễ, không được liên lạc với bất kỳ ai.
Khi về đến nhà, sau khi tắm xong, tôi ngồi thiền khoảng 2 tiếng. Thực tình, trong 2 tuần qua do lịch trình bận rộn, tôi không có thời gian để thiền nhiều.
Vào tối hôm đó, tôi cảm thấy sốt. Tôi nhờ con gái ở phòng bên cạnh mang cho tôi nhiệt kế, thân nhiệt của tôi đo lên 38.5 độ C. Kể từ khi tôi thực hành thiền định, đây là lần đầu tôi bị cảm sốt. Sáng hôm sau, tôi đo lại thân nhiệt và không còn sốt nữa.
Tôi không có dấu hiệu hoặc triệu chứng gì, ngoại trừ một chút buồn nôn và hơi lạnh. Tôi tiếp tục thiền nhiều hơn, khoảng 3 đến 4 tiếng mỗi ngày. Nhưng buồn nôn và lạnh này vẫn còn đó. Thông thường điều nhỏ nhặt này, tôi giải quyết tối đa 2 đến 3 giờ thiền. Hai ngày sau, để giải tỏa cho cái lo trong tâm trí, cùng với áp lực của bạn tôi, tôi gọi đến Trung tâm kiểm chứng Covid-19 và hẹn gặp để thử nghiệm. Họ cho tôi ngày Chủ Nhật 22 tháng 3 lúc 14:00.
Tôi đến hẹn đúng giờ. Đó là một trạm xét nhiệm qua xe, dưới một cái lều trắng. Tôi không cần phải rời khỏi xe. Chỉ vừa mở cửa sổ, một y tá đặt một cây que (như que cà phê) vào mũi tôi và một cái khác trong cổ họng. Mất khoảng 10 phút bao gồm cả việc đăng ký và chờ đợi.
Hai ngày sau, vào buổi chiều thứ Ba ngày tháng 3, tôi nhận được cuộc gọi từ một cô y tá của trung tâm y tế. Cô ấy nói với tôi rằng, tôi có dương tính với coronavirus Covid-19. Tôi như đóng băng một lúc khi nhận được tin này. Cô ấy yêu cầu tôi không được liên hệ với mọi người, phải tự cách li một mình trong phòng riêng 2 tuần lễể liền, không cần phải đến bệnh viện trừ khi có trường hợp khẩn cấp. Tôi hỏi cô ấy, vợ tôi có thể đi xét nghiệm không vì chúng tôi ở chung một nhà. Cô ấy nói không cần bởi vì vợ tôi không có dấu hiệu hay triệu chứng gì.
Tôi thông báo với tất cả mọi người trong gia đình và bạn thân về tin buồn này. Con gái tôi đưa cho tôi một hộp Tylenol và một số khẩu trang. Hơn 10 năm, kể từ khi chúng tôi thực hành thiền định, chúng tôi không có Tylenol, Aspirin hay Advil trong nhà. Tôi đã nói với chính mình chỉ có thiền mới có thể chữa trị virus này. Thầy Cô Chưởng Môn của chúng ta đã ra thông báo rằng chúng ta cần thiền liên tục ít nhất 4 giờ mỗi ngày để có đủ khả năng đề kháng bảo vệ cơ thể khỏi sự lây nhiễm, và trong trường hợp đã bị lây nhiễm thì phải thiền liên tục 8 giờ để chữa trị loại virus này.
Tối hôm đó tôi thiền thêm 2 tiếng. Ngày hôm sau là thứ Tư, 25 tháng 3, tôi thiền 4 tiếng. Thứ Năm 26 tháng 3, tôi tăng thiền lên 5 tiếng. Thứ Sáu 27 tháng 3, tôi đã đạt đến 6 tiếng thiền. Tôi quản lý thời gian của mình để thiền vào buổi sáng cho đến trưa. Sau bữa ăn trưa, tôi làm một số công việc như trả lời các cuộc gọi điện thoại hoặc email cho đến 6:00 giờ tối. Sau giờ nghỉ ăn tối, tôi tiếp tục thiền thêm một hoặc hai giờ trước khi đi ngủ. Tôi không thể thiền 8 tiếng liên tục theo như lời khuyên của Thầy và Cô.
Tôi cảm thấy rằng, cứ sau một giờ thiền là đau nhói ở ngực phải. Theo như phương pháp thiền định của chúng ta, khi thiền định năng lượng đi qua cơ thể chúng ta, để tìm kiếm và phát hiện tất cả các bộ phận có bệnh tật. Một khi nó tìm thấy, năng lượng sẽ đẩy bệnh tật ra khỏi cơ thể chúng ta. Và ổ bệnh cũng có một sức kháng lại. Vì vậy, chúng ta phải trải qua một số đau đớn ở vùng bệnh trong của cơ thể. Đó là sự báo hiệu cho chúng ta biết bộ phận nào của cơ thể có vấn đề. Vì vậy, tôi biết virus đã xâm nhập vào phổi của tôi. Nhưng nó không thể làm gì vì năng lượng đã vô hiệu hóa sức mạnh của nó, tuy nhiên chúng ta còn đau vì năng lượng chưa đủ mạnh để loại bỏ chúng. Chúng ta phải thiền nhiều hơn mỗi ngày để đẩy chúng ra khỏi cơ thể.
Vào ngày thứ Bảy 28 tháng 3, tôi khóa điện thoại. Sau khi ăn sáng xong, tôi thiền cho đến trưa, được 3 tiếng liên tục. Tôi nghỉ trưa vài giờ, sau đó tiếp tục thiền thêm 2 giờ nữa. Sau bữa tối, tôi tiếp tục thiền định một cách nghiêm túc. Vào giờ thứ 7 của thiền, tôi cảm thấy cơn đau ở ngực phải, bắt đầu di chuyển xuống dạ dày. Tôi rất vui mừng, tiếp tục đẩy xuống cho đến khi cơn đau này đi qua chân ra khỏi cơ thể. Tôi tiếp tục thiền định để hoàn thành 8 tiếng. Tôi không cảm thấy đau nữa. Tôi tin rằng tôi đã được hoàn toàn chữa lành khỏi virus.
Ngày hôm sau, Chủ nhật 29 tháng 3, tôi tiếp tục ngồi thiền thêm 6 tiếng nữa.
Vào ngày thứ Ba 31 tháng 3, tôi đã gọi cho Trung tâm xét nghiệm để kiểm chứng xem virus có biến mất như tôi cảm thấy không. Họ nói rằng họ thiếu thiết bị để thử nghiệm, chỉ dành cho những người bệnh thực sự cần thiết. Họ nói với tôi, sau 2 tuần nếu bạn không còn dấu hiệu đau đớn hay không có triệu chứng gì thì coi như là bạn ổn rồi. Tôi không thể chấp nhận lời giải thích này. Làm thế nào tôi có thể chứng minh với gia đình tôi rằng, tôi ổn rồi để được liên lạc, gần gũi với mọi người? Không có kết quả xét nghiệm âm tính, đối với tôi, tôi cảm thấy như bạn học đại học mà không có bằng tốt nghiệp. Tôi đã gọi cho phòng khám tư nếu họ có thể làm loại xét nghiệm này. Nhưng họ nói không, chỉ có sở y tế công cộng thực hiện xét nghiệm này.
Vài ngày sau, tôi nhận được tin từ một cháu trai, nó vừa mới đi xét nghiệm mà không cần lấy hẹn. Nó cho tôi địa chỉ ở trung tâm thành phố Montreal. Hai ngày sau tôi đi trình diện ở đó. Họ hỏi tôi về triệu chứng. Tôi phải nói dối với họ rằng tôi có vấn đề về ho, sốt, v.v., để được kiểm tra. Như bạn đã biết, với sự thiếu hụt thiết bị, không có xét nghiệm nào cung cấp cho những người không có triệu chứng.
Trưa ngày hôm sau, sau khi thiền buổi sáng xong, tôi kiểm tra email. Tôi nhận được tin từ trung tâm thử nghiệm nói rằng tôi có kết quả âm tính. Tôi rất là hạnh phúc.
Như bạn thấy, trong giai đoạn vừa qua, tôi không có dấu hiệu ốm yếu cũng không có triệu chứng gì ngoại trừ một chút buồn nôn. Điều này chứng tỏ thiền của chúng ta hoạt động tốt cho bất kỳ loại bệnh tật và đau nhức nào. Khi chúng ta dành thời gian để thiền đúng cách theo chỉ dẫn của Thầy Cô Chưởng Môn, không bệnh tật nào có thể cưỡng lại năng lượng mà chúng ta hấp thụ bằng phương pháp thiền của VDPHT. Trong 13 năm hành pháp, tôi đã nhìn thấy từ mắt tôi rất nhiều căn bệnh nghiêm trọng được chữa lành bằng cách thiền định của VDPHT, thậm chí là căn bệnh AIDS. Vì vậy, tôi muốn nói với tất cả anh chị em rằng trong thời gian cách ly, chúng ta đừng bỏ phí thời gian, hãy coi đây như một cơ hội để chúng ta dành nhiều thời gian hơn cho việc thiền định để bảo vệ bản thân và gia đình.
Cầu xin Sư Tổ gia hộ cho toàn thể chúng ta được bình an qua cơn đại dịch này.