top of page

NS.35_Niềm Tin

ghpham1210

Môn sinh Phạm Bích Chiêu

T/Đ San Fernando Valley


Tôi tỉnh giấc giữa một không gian thật tĩnh mịch và im lắng…ở nhà bây giờ không còn ai, Bích Thủy người vợ gầy yếu, mong manh đã đi làm và Victoria cô con gái út cũng đã đi học.


Mấy chục năm qua ở xứ người, có lẻ đây là lần đầu tiên trong đời, phải nằm đây cô quạnh một mình và không phải làm gì. Làm gì bây giờ khi đi đứng phải chống nạng; sau khi bị té thật nặng, từ trên cao xuống sàn gạch làm vỡ xương chân, phải giải phẫu để ráp nối lại…cũng chỉ vì một tíc-tắc sự lơ đễnh của đầu óc không chú tâm nên mới xảy ra cớ sự.


Phải chi nhớ lời giảng của anh Lâm (giảng huấn thường xuyên nhắc nhở mỗi khi có “pháp” là “Live with present time” (sống với hiện tại) nghĩa là chú tâm vào việc gì mình đang làm; cả lúc khi thiền định thì sẽ tránh được những sự đáng tiếc xảy ra. Khi đầu óc, tinh thần không bị chi phối nhiều việc trong một lúc mà đôi khi mình không biết đang làm gì; thiền định cũng được tốt hơn…thì bây giờ đâu phải đau đớn về tinh thần, thể xác cũng như làm khổ vợ con thêm. Thật là giận mình và buồn phiền quá đổi.


Thế nhưng, nhớ lại lời thầy Thuận (chưởng môn) cách đây hơn 5 năm, khi tôi và Bích Thủy dự lớp học khóa 1 & 2; có được cái quyền là không giận…không giận mình, không giận người, không giận đời. Giận chỉ tổ làm tăng thêm sự căng thẳng, đem khí xấu vào mình và đôi khi hại mình, hại người khác. Khi cứ giữ trong đầu và không kìm hãm được để đi đến có những lời nói, hành động xấu xa, tổn hại…và cũng có thể, đây là thời gian mình phải trả cái nghiệp như lời cô Hải (đồng chưởng môn) đã từng giảng giải; cũng như cô nói về cái duyên, cái phận của con người.


Nhắc tới cái duyên , tôi nhớ lại sự đưa đẩy vợ chồng tôi gia nhập vào pháp môn Vi Diệu Pháp Hành Thiền này, cũng chắc là lúc cái duyên đưa tới. Vợ chồng chúng tôi quen với anh Trường (giảng huấn) và chị Như (vợ anh) thân thiết hơn 20 năm qua. Anh chị gia nhập pháp môn khá dài trước đó, nhưng mỗi khi gặp gỡ, anh chị ít nói về vấn đề thiền định khi không hỏi tới và với bản tính trầm lặng, kín đáo của anh cũng như anh chị biết ít nhiều về bản tính của tôi lúc đó cũng hay ngang ngược và không tin những gì đó mơ hồ, xa lạ, nhất là tâm linh thường thì không thực tế, nên anh chị không tiện nói nhiều gì về pháp môn cũng như sự thiền định…cho đến khi Bích Thủy bị đau cột xương sống, cho dù cô chỉ mới bước qua tuổi 40, còn son trẻ để phải chống chọi những cơn đau ngày, đêm mỗi khi di động. Cuộc sống, tình cảm, tinh thần đã bị xáo trộn ngày càng trầm trọng.


Tôi đã đưa Bích Thủy đi nhiều nơi để chữa trị từ châm cứu, chỉnh xương tới những vị bác sĩ chuyên môn về cột sống v.v…nhưng vẫn không thuyên giảm, chỉ còn giải pháp cuối cùng là…giải phẩu! mà kết quả phỏng đoán là 50/50, nghĩa là có thể tốt hơn hoặc tệ hơn. Trong lúc cả nhà buồn lo, ưu phiền thì chị Như điện thoại thăm hỏi, sau đó thì bảo là sao không thử đưa lên thiền đường để các anh chị chữa trị xem sao. Nothing to lose! (không có gì để mất) Tôi chở Bích Thủy lên thiền đường!


Sau hơn một tháng chữa trị cũng như tham dự lớp học được mở sau đó do thầy Thuận, cô Hải hướng dẫn, vợ chồng có được niềm tin, chuyên tâm thiền định, chữa trị ở thiền đường, Bích Thủy đã giảm thiểu sự đau đớn, tê bại và vài tháng sau đó thì khỏi hẳn; Cô đã mang lại giầy, guốc cao gót mà khi trước khi còn bệnh không hề nghĩ rằng sẽ có dịp mang lại. Bản thân tôi cũng học hỏi được rất nhiều về cách sống về tâm linh, hành pháp…tính khí bớt khó khăn, dần thuần phục, bỏ bớt nhiều thói hư, tật xấu…cảm thấy bình an tự tại, vợ chồng, con cái hòa hợp yêu thương, gia đình vui vẻ, hạnh phúc.


Từ lúc bị tai nạn, ngay cả trước và sau giải phẩu thật là đau đớn và khó chịu cùng cực, nhưng tôi chưa hề bỏ thiền ngày nào. Cùng sự chia xẻ tình thương của người thân cũng như lời thăm hỏi ân cần của tất cả mọi người ở thiền đường đã giúp cho tôi thật nhiều trong việc phục hồi nhanh chóng ở tinh thần lẫn thể xác; nhất là được tận mặt bắt tay thăm hỏi của thầy Thuận, cô Hải khi ghé thăm thiền đường là một niềm vui và cho thêm ý chí, niềm tin mạnh mẽ trên bước đường tu tập.


Ở nơi chốn làm việc, tôi và Bích Thủy cũng thường giúp cho nhiều người khi họ yêu cầu sau khi nghe chúng tôi nói về pháp môn Vi Diệu Pháp Hành Thiền này; bởi họ cũng hay thắc mắc khi chúng tôi nghỉ sớm để đi lên thiền đường tu tập và nói là giúp cho người bị bệnh.


Với một niềm tin nhất định, vợ chồng chúng tôi đã không quản ngại việc lái xe hơn 2 giờ đồng hồ đi/về sau một ngày dài làm việc , vài lần trong tuần trong hơn 5 năm qua; và chúng tôi mong và tin rằng một ngày nào đó khi đời sống bớt khó khăn hơn, chúng tôi sẽ lên thiền đường hàng ngày để cùng với các anh giảng huấn, các bạn đồng môn cùng nhau tu tập, giúp đỡ người bệnh; học tập về những điều dạy của Đức Sư Tổ Dasira Narada, đệ nhị Sư Tổ Narada Mahathera qua sự truyền đạt của thầy Thuận, cô Hải mà tôi tin rằng đó là những lời dạy chí lý nhất cho cả đời theo tu học.


Nguyện xin nhị vị Sư Tổ độ trì duyên lành cho tất cả mọi người.

0 lượt xem

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

NS.49_Diễn Văn Mừng Sinh Nhựt Tổ

Môn sinh Kim (Thiền Đường Surrey) Ngày 14 tháng 10 năm 2011 Kính thưa đức Sư Tổ DASIRA NARADA, Thầy Cô Chưởng Môn, Ban Giảng huấn và các...

bottom of page