Tôi có một trải nghiệm thật kỳ lạ. 4 giờ sáng ngày 31 tháng 10 năm 2016, tôi ngồi thiền được khoảng ba mươi phút thì thấy hai ống đồng có hiện tượng như nhiều kiến đốt, thỉnh thoảng như có dòng điện giật, có lúc lại như có vài con ong vò vẽ đốt, hai chân đau đớn.
Tôi cố chịu đựng, ghìm hai chân khỏi bị giật bắn lên, rồi tập trung vào thiền. Hít vào thì nghĩ tới hút năng lượng vào qua Luân Xa mình đang chăm sóc, thở ra thì nghĩ đến đẩy các chất trược và khí trược xuống hai bàn chân ra ngoài. Cứ thế tập trung điều khiển lấy năng lượng vào và đẩy trược ra. Được hai tiếng, tôi đau và khó chịu quá, không chịu được bèn xả thiền.
Sau đó tôi kể lại với một môn sinh cấp ba. Cô ấy bảo thế là anh thua trược rồi. Anh phải ngồi thiền tới khi trược ra hết, sẽ hết đau và người nhẹ nhõm thoải mái.
Sáng hôm sau cũng 4 giờ sáng, tôi ngồi thiền, lại có hiện tượng đó, tôi cố chịu đựng, nghiến răng kiên trì thiền và nghĩ tới đẩy các chất trược và khí trược ra ngoài qua hai bàn chân. Được khoảng bốn tiếng thì chân phải hết đau và nhẹ nhõm có cảm giác như chân đặt lên một chiếc ghế, còn chân trái vẫn nặng trĩu và đau. Tôi thiền tiếp một tiếng nữa thì chân trái hết đau và tôi xả thiền.
Thấy hai ống chân ran rát do ống quần cọ vào, nhìn xuống thì thấy trên hai ống đồng và mặt sau của hai đầu gối bị vỡ ra từng mảng hạt máu to như hạt tấm, hạt gạo mọng máu (nhưng không chảy máu), khi tắm thì rất xót (sau thành sẹo như sẹo ghẻ hai, ba tháng sau chưa hết).
Ngày hôm sau ngồi thiền tôi lại có hiện tượng trược như thế, được ba tiếng thì hết đau. Sáng ngày hôm sau nữa vẫn tiếp tục ra trược, nhưng chỉ hai tiếng là hết đau. Sáng ngày thứ tư tiếp theo thì không thấy trược xuất ra ngoài qua ống chân nữa. Khoảng nửa tháng sau, tôi lại có hai buổi sáng cũng từ 4 giờ đến 6 giờ thiền ra trược như thế, lần này ra ở cả mu bàn chân, nhưng chỉ hai tiếng thì hết đau.
Các môn sinh nói với tôi, thiền mà đẩy trược ra như vậy là tốt lắm (tôi có chụp ảnh hôm đầu tiên trược phá ống đồng và bụng gối để chia sẻ với các môn sinh).
Thật kỳ lạ, chỉ có hít vào, thở ra và quán tưởng lấy năng lượng vào qua luân xa và đẩy các chất trược, khí trược xuống hai bàn chân để thoát ra, mà chúng phá vỡ cả da thịt để chui ra ngoài thì thật là kỳ lạ.
Mỗi ngày, ở nhà tôi ngồi thiền hai lần, buổi sáng từ 4 giờ đến 6 giờ; buổi chiều từ 2 giờ đến 3 giờ. Buổi tối đến thiền đường. Chỉ có buổi sáng thiền từ 4 giờ mới xuất hiện trược như trên, các buổi thiền chiều, tối thì không thấy.
Sau một thời gian ngồi thiền theo Vi Diệu Pháp Hành Thiền tôi thấy khỏe khoắn hơn, bệnh mất ngủ 5 tháng nay giờ đã hết. Bệnh trĩ nội đeo đẳng hàng chục năm nay đã khỏi khoảng 50%.
Gần ba tháng nay, buổi tối tôi đến thiền đường Quảng Yên, thấy các môn sinh của thiền đường hoạt động rất nhiệt tình, thiện nguyện. Nhiều người mắc một số bệnh chữa ở các nơi không khỏi, nhưng lại thuyên giảm hoặc khỏi bệnh bằng những phương pháp truyền năng lượng đơn giản, không mất tiền của pháp môn này. Tôi viết bài này để chia xẻ với các môn sinh và mọi người.
Lê Đồng Sơn
Hội viên Hội Khoa Học Lịch Sử Việt Nam