Đã 3 năm từ ngày tôi đến Seattle tham dự lớp cấp 4 của VDPHT. Tôi thực mong ước được quay lại, nhìn thấy lại bao con người, những môn sinh của bao nhiêu góc trời khác. Khung cảnh lớp học, sự chào đón đầy nồng ấm của Thầy Cô, nhiều kỷ niệm đẹp và niềm tin yêu tỏa sáng ở mọi sự vật, mọi đìều. Làm thế nào chúng ta được sống trong khung cảnh này? Với cả trái tim và một tinh thần rộng mở..
Một buổi bình minh bắt đầu đưa chúng tôi hướng về Seattle (USA), từ Valencia (Tây Ban Nha) ghé qua Paris (Pháp). Thực may mắn với 18 giờ bay chúng tôi đã hàng quyên, chia sẽ với nhau những trải nghiệm trên đường tu học của mình và điều đó đã giúp chúng tôi gần gũi nhau hơn, và cảm thông hơn...
Mọi việc diễn ra đều tốt đẹp như được một tiểu thuyết gia tài ba với tấm lòng viết lại. Vừa xuống phi trường Seattle, chúng tôi mong được có mặt ngay tại Thiền Đường để được gặp gỡ Thầy Cô. Sự đón tiếp chân tình và những lời nói của anh Điệp luôn tạo sự hứng khởi cho tôi trong suốt những ngày của lớp học.
Một tin vui nữa là nhờ Susan chúng tôi đã có người thông dịch tiếng Tây Ban Nha là anh Joseph, anh đã giúp cho chúng tôi thực nhiều để có thể tiếp nhận bài cấp 5 một cách tốt đẹp nhất. Theo sự trao đổi giữa các bạn ở những lớp học khác, chúng tôi thực sự rất thích thú được nghe giảng pháp ở đây. Và một điều ngạc nhiên hơn nữa là có một số môn sinh nói được tiếng TBN. Nơi đây mọi người đã được chào đón ngoài sự mong đợi và cũng chính nơi đây chúng tôi đã trải nghiệm được nhiều bài học mới.
Tôi xin ghi nhận ở đây, ban tổ chức ẩm thực của TĐ Seattle quá tận tình, họ giúp chúng tôi thụ hưởng được những thức ăn ngon lành và đầy ấp tình thương yêu. Có thể nói là trong cuộc đời, tôi chưa từng được chăm sóc các bữa ăn như vậy. Làm sao tôi có thể cám ơn được?
Sau khi đến được TĐ Seattle chúng tôi đã yên tịnh thiền định với một số môn sinh khác, 3 giờ thiền thoải mái trôi qua, sau đó ăn uống bồi bổ rồi trở về khách sạn để chuẩn bị ngày mai bắt đầu lớp cấp 5.
Mọi việc dồn dập xảy ra! Thiền định yên tĩnh, tiếp nhận các bài giảng, và với bao nhiêu cảm nhận thiêng liêng không kể xiết sẽ theo mãi chúng tôi trong chặng đường còn lại. Tôi còn nhớ bao nụ cười chờ đón Thầy chọn làm người mẫu cho việc giảng dạy thực hành trị liệu cột sống. Cô Hải đã giải đáp một số câu hỏi của các môn sinh. Và giữa các buổi giảng, anh Điệp và các giảng huấn khác đã giải đáp rất nhiều câu hỏi của chúng tôi, điều đó thực tốt!
Niềm vui lan nhanh, khi chúng tôi được thông báo một số môn sinh sẽ được ngồi thiền trong lúc các môn sinh khác đứng để chuẩn bị khai mỡ luân xa … Trời ơi? Làm sao đây! Tôi đã tập thiền đứng hơn 40 ngày, do đó đã không thiền ngồi nhiều … Dầu sau cứ cố gắng hết mình là được! Cơ thể phải cố sức tối đa và tất cả nổ lực phải tối đa trong một không gian chung. Và tôi học được thêm một điều nữa, tôi đã phải hết sức, liên tục cố gắng không ngừng, và đúng vào thời gian cuối của lúc thiền định, bất chợt tôi cảm nhận sự thoải mái và sự bình yên đến cùng một lúc. Vì lúc đó tôi đã nhận được nguồn năng lực trợ giúp, tôi có cảm giác như đang nhẹ nhàng trôi trên sóng nước. Thực là kỳ diệu!
Tôi nhận thức được nỗ lực to lớn, của Thầy Cô và các bạn phụ lớp, ý tưởng ùa đến khi tôi chợt nghĩ chúng ta dâng tặng, cho đi thực nhiều để được sống một cuộc sống mới, để có thể đạt đến chiều sâu của ý thức, của tình nhân loại, và cùng chung đóng góp cho việc phát triển sự tiến hóa của nhân loại một cách đẹp đẽ nhất!
Tôi thường hay bối rối trong các ngày lễ được chúng tôi tổ chức tại Thiền Đường. Có lẽ tôi không có dịp tham dự các ngày lễ hội, nhưng rồi tôi đã bị cuốn hút vào các diễn tiến trong buổi lễ bế giảng khóa học, các bài phát biểu của môn sinh, các bài hát vui tươi, bông đùa. Lần đầu tiên tôi đã thực sự kinh ngạc và tôi đã thực vui và hôm nay đây càng vui khi nghĩ đến. Nhưng tôi vẫn bị kích động, với một diễn tiến tâm linh mà lại tràng đầy niềm hoan lạc, thoải mái cùng trải nghiệm và sống.
Chúng tôi đã trở về nhà với các bài học quá tốt đẹp, không biết bao nhiêu là sự trao đổi giữa chúng tôi về việc giảng pháp, làm thế nào để tiếp cận với vấn đề tại TBN, những ưu tư của chúng tôi, những tình huống của từng cá nhân. Tôi sẽ học theo sự nhẫn nại và tình yêu của anh chị tại Seattle, những bạn phụ bếp luôn tận tình giúp đỡ chúng tôi trong suốt khóa học. Tấm lòng nhân hậu của Thầy Cô trong buổi điểm tâm đưa tiễn tại khách sạn…Sau khi Susan đưa chúng tôi lên xe, anh Điệp đã đưa chúng tôi ra phi trường, và nhiều điều, nhiều việc muốn nói nữa…
Một ngày đẹp trong cuộc đời, dừng tạm ở Valencia, từ đó chúng tôi thấy mình hạnh phúc khi được trở về nhà, với khung cảnh quen thuộc, nơi mà chúng tôi sẽ tiếp tục sứ mạng thiêng liêng là đem pháp Tổ giúp đỡ cho con người.
Giờ đây, nhiệm vụ của chúng tôi là : "Gieo hạt giống Bồ Đề dưới cội cây to, nơi mà mầm non được chăm sóc" và nối tiếp sứ mạng thiêng liêng của Đức Sư Tổ Dasira Narada, Đệ Nhị Sư Tổ Narada Mahathera người thừa kế của Ngài đã truyền giao mật pháp lại cho 5 vị đệ tử tại Việt Nam và cuối cùng là đến Thầy Cô thân yêu của chúng ta đã đem pháp này đến cho con người, để dẫn dắt con người tìm lại đúng con đường của tình yêu chân chánh của Vũ Trụ.
Tôi xin chân thành tri ân tất cả mọi người mà tôi đã có may mắn gặp gỡ trên hành trình lớn lao của nhân loại.
Miguel_ Angel Monge Ortiz,
Puerto Sagunto, 24 tháng 9 năm 2012