top of page

Hồi Phục Được Sức Khỏe - Tìm Được Câu Trả Lời Chân Thật, Đông Ông

ghpham1210

Đã cập nhật: 29 thg 10, 2024

Khi tôi chưa được biết pháp môn này, thân không được khỏe, tâm thì cũng không yên vui. “Tại sao?” câu hỏi này cứ ám ảnh tôi khi tôi bệnh và khi tôi ngẫm nghĩ về cuộc đời mình.


Nói về thân bệnh, tôi bị dị ứng về thời tiết và bông phấn. Mỗi lần Xuân tới thay vì chiêm ngưỡng được những loại hoa nở đầy hai bên đường thì tôi lại bị chảy mũi hoài trong suốt ba tháng trời! Và khi vào mùa Đông, hai tay và hai chân tôi lạnh buốt! Cái cảm giác đó khó chịu lắm! Và cũng kéo dài tới hết mùa đông mới dứt.


Khi tới tuổi trung niên thì lại bị nhiệt độ trong thân nóng và lạnh bất thường! Nhất là tối đến khó ngủ lắm. Cộng thêm hai bàn tay bị tê hoài, nhiều khi cầm chìa khóa cũng rớt. Vì công việc nên ăn uống cũng thất thường đã làm bao tử tôi luôn đau nhói mỗi khi bụng đói. Đến khi học được Pháp Môn nầy vài năm sau, từ từ tôi cảm thấy bệnh của tôi giảm dần. Nên tôi rất thích thú học và tiếp tục lên những lớp cấp cao!


Qua các bài pháp rôi đã tìm ra được câu giải đáp cho bệnh của mình. Bệnh là do nghiệp lực mình đã gây ra dù vô tình hay cố ý trong những kiếp làm người. Chính tôi đã tạo ra những nghiệp này, thì tôi phải trả nghiệp cho hết. Trải qua những sự đau đớn về thân bệnh, tôi phải cố gắng thiền định mỗi ngày cho thân mau hết bệnh đồng thời để có đủ năng lượng giúp bệnh nhân trong thiền đường.


Nói về tâm bệnh, công việc của tôi khiến tôi rất bận rộn vào ban ngày nên hai tay không có cảm giác tê mấy! Nhưng tối đến, khi nằm xuống thì hai tay lại tê nhức và nhiều lần trong đêm tê nhức này đã đánh thức tôi. Khiến tôi thường sợ hãi khi đêm tới, dĩ nhiên chẳng thể có một giấc ngủ bình yên.


Hồi xưa lúc hai đứa con tôi còn nhỏ, mỗi ngày tôi thường cầu nguyện cho hai đứa mau trưởng thành để tôi có thể đi làm “full time” thì đời tôi vui biết mấy. Nhưng khi hai đứa đã trưởng thành thì sức lực của tôi lại yếu đi không đủ khả năng đi làm “full time” như tôi thường mơ ước.


Ở tuổi trung niên này khó mà kiếm việc làm mà mình thích. Tôi lại tự hỏi “tại sao” cuộc đời con người vô thường biến đổi không như ý mình!


Khi có duyên học được Pháp Tổ tôi mới hiểu ra mọi việc, mọi hoàn cảnh xảy ra chung quanh tôi đều là những bài học đắng cay chua ngọt để tôi phải học và trải nghiệm hầu rút tỉa kinh nghiệm.


Pháp Tổ đã cho tôi cơ hội phụng sự cho đời để chi trả những nghiệp của tôi trong quá khứ hiện ra trong hoàn cảnh của tôi hiện tại! Tôi phải cố gắng học chữ “Nhẫn” và “Hòa”, chịu đựng những khó khăn, khảo đảo đến với tôi.


Cố vui vẽ mà trả nợ đời! Song song với cuộc sống thường lệ, tôi lại dành khoảng thời gian chiều tối đi tới Thiền Đường để trị bệnh cho tha nhân, có như thế tôi mới phát triển được lòng từ bi, có cơ hội tiếp xúc với mọi người, mọi tầng lớp trong xã hội để tôi rút tỉa được kinh nghiệm của họ, tại sao họ bị bệnh như thế? Để tôi không mắc phải những sai lầm của họ nữa.


Vào Thiền Đường có lực Tổ thì thiền định sẽ được kết quả khả quan hơn là thiền ở nhà. Vì biết những lợi ích đó, tôi nói lại cho những người bệnh nhân biết để họ có cơ hội học Pháp Tổ, pháp môn này sẽ giúp họ thiền định, tu sửa, hành pháp cải thiện đời sống của họ.


Tôi cảm thấy cuộc đời tôi bớt khổ đau, bệnh cũng hết hồi nào không hay. Tâm cũng bớt lo lắng về vật chất, bớt nghĩ ngợi chuyện xa xưa! Cố gắng tìm ra những khuyết điểm của mình mà sửa cho kịp lúc! Vì chỉ có sự quyết tâm hy sinh và phụng sự cho mọi người thì Tổ hay Ơn Trên mới ban cho tôi niềm vui sướng và an lạc mà tiền tài danh vọng trên đời không mua được.


Đông Ông

Thiền Đường Seattle

Ngày 29/05/2016

0 lượt xem

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page