Khi nghe tên tôi trong danh sách học sinh của lớp cấp 6, tôi vừa mừng, vừa lo sợ. Tôi mừng là bởi vì đây là một cơ hội tốt để tôi học hỏi thêm và tiến tu trên con đường tâm linh. Tôi lo sợ là bởi vì có lẽ tôi sẽ phải đương đầu với những thử thách giống như khi tôi học lớp cấp 4 và cấp 5.
Trong thời gian chuẩn bị học lớp cấp 4 vào tháng 4 năm 2007, tôi phải đi Hồng Kông để dự một đám cưới trong gia đình. Khi ở Hồng Kông, miệng của tôi tự nhiên bị cứng làm cho tôi không thể nuốt được. Vì vậy, tôi đã không thể ăn uống bình thường được trong nhiều ngày. Khó khăn lắm tôi mới có thể nuốt được một vài miếng thức ăn và uống ̣̣được vài ngụm nước. Lúc đó, tôi cảm thấy rất sợ hãi và bất lực. Nếu như gia đình và bạn bè tôi không cùng đi với tôi đến Hồng Kông thì tôi đã bỏ về lại Seattle ngay lập tức. Sau khi dự đám cưới xong, khi chuyến bay về lại Seattle của tôi vừa đáp xuống sân bay, thay vì đi về nhà thì tôi đã đi ngay đến thiền đường.
Vào tháng 5 năm 2009, tôi học lớp cấp 5. Thời gian chuẩn bị cho lớp học này trải qua một cách suông sẽ cho tới tối thứ năm trước ngày học. Tôi nhớ rất rõ là lúc đó tôi đang ở trên giường chuẩn bị ngủ thì tự nhiên cổ họng của tôi trở nên ngứa và tôi đã không thể nào ngừng ho. Chuyện này rất là lạ tại vì tôi không hề bị cảm hoặc ho từ khi tôi học lớp cấp 3 vào năm 2004, ngoại trừ trong một chuyến đi đến Montreal vào mùa đông 2007 và nhiệt độ lúc đó là 20 độ âm. Trong xuốt mấy ngày học lớp cấp 5, tôi ho rất nhiều và người tôi rất mệt mỏi. Một điều may mắn là, nhờ sự phù hộ của Đức Sư Tổ Dasira Narada, tôi không ho một lần nào trong lúc thiền ngày thứ sáu, thứ bảy, và trong 4 tiếng đồng hồ và 45 phút mở luân xa ngày chủ nhật.
Mặc dù tôi đã gặp những thử thách, nhưng tôi đã quyết tâm học xong những lớp học dù có khó khăn đến đâu. Tôi cảm thấy rất vui mừng và hân hạnh sau khi hoàn tất lớp cấp 6 vào tháng 5 năm 2011. Tôi tạ ơn Đức Sư Tổ Dasira Narada đã sáng lập ra pháp môn Vi Diệu Pháp Hành Thiền để ban tặng cho tất cả mọi người trên thế giới nói chung và cho riêng bản thân tôi. Tôi tạ ơn Thầy Thuận và Cô Hải đã thương yêu và hướng dẫn chúng ta trong việc phát triển tâm linh để tiến hóa. Tôi cảm ơn tất cả môn sinh của thiền đường Seattle vì sự thương yêu và hỗ trợ của họ ̣đã làm cho lớp cấp 6 thành công và đáng ghi nhớ.
Tôi đến với thiền đường Seattle từ năm 2004. Bảy năm vừa qua đã thay đổi cuộc đời tôi một cách lớn lao, không chỉ về thể xác, tinh thần, mà cả tâm linh. Khi học lớp cấp 6, tôi có cơ hội học thêm về việc chúng ta đến từ đâu, tại sao chúng ta ở đây, và chúng ta sẽ đi đâu từ đây. Từ khi tôi được 13 tuổi, những câu hỏi này đã nảy lên trong tâm trí tôi. Từ đó, có nhiều đêm tôi không ngủ được khi nghĩ đến những câu hỏi này. Tôi không sợ là tôi sẽ chết như thế nào hoặc khi nào tôi sẽ chết. Tôi lo lắng nhất đến việc tôi sẽ đi đâu hay cái gì sẽ xảy đến với tôi sau khi tôi chết. Cũng chính vì những suy nghĩ này mà tôi đã đi đến nhà thờ và chùa trong nhiều năm, nhưng việc này cũng không giúp được gì cho tôi. Tôi cũng đã tìm đến những bác sĩ tâm lý bởi lúc đó tôi không biết rằng suy nghĩ như vậy là bình thường. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao.
Tôi có duyên để học về pháp môn Vi Diệu Pháp Hành Thiền vào năm 2004, và từ đó tôi đến thiền đường hầu như là mỗi ngày, trừ khi phải đi xa. Thiền đường này cho tôi sự hỗ trợ và hướng dẫn về thể xác, tinh thần, và tâm linh. Vì pháp môn Vi Diệu Pháp Hành Thiền đã giúp tôi rất nhiều, tôi hy vọng nhiều người trên thế giới biết về pháp môn này. Bắt đầu từ năm 2007, tôi quyết định đi đến những thiền đường khác trên thế giới để hành pháp. Từ đó, tôi đã đi thăm được một số thiền đường, nhưng tôi mong rằng sẽ đến nhiều thiền đường hơn. Chuyến đi thăm thiền đường đầu tiên của tôi là đến Hồng Kông vào tháng 2 năm 2007. Lúc đó tôi không biết, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng Đức Sư Tổ Dasira Narada đã sắp đặt chuyện tình duyên cho tôi trong chuyến đi đó.
Từ khi học xong lớp cấp 5, tôi đã quyết định sau vài năm sẽ nghỉ làm việc hoặc chỉ làm ít giờ để cống hiến nhiều thời gian hơn trong việc giúp đỡ người khác. Sau khi học lớp cấp 6, cái quyết định đó lại càng chắc chắn hơn. Như Thầy Thuận và Cô Hải đã dạy chúng ta trong lớp, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa và vì thế mà, trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, chúng ta phải cố gắng hết sức mình theo đúng pháp của Sư Tổ Dasira Narada để được điểm đạo để trở về nhà.